


Lorem ipsum dolor sit amet...
Trong buổi sáng đầu thu, khi ánh nắng vẫn còn mỏng nhẹ và những chiếc lá vàng chưa kịp rơi hết khỏi cành, con phố nhỏ ven sông lại bắt đầu nhịp sống thường ngày. Người bán hàng rong đẩy xe bánh mì đi ngang qua, tiếng rao lảnh lót vang lên giữa không gian còn đẫm hơi sương. Trên vỉa hè, mấy cụ già tập thể dục, cười nói rôm rả, vừa hít thở, vừa trò chuyện về thời tiết, về những câu chuyện cũ kỹ mà dường như năm nào cũng được kể lại.
Phía xa, dòng sông vẫn lặng lẽ chảy, phản chiếu từng mảng trời trong veo như tấm gương khổng lồ. Một vài chiếc thuyền đánh cá neo lại, khói bếp nhỏ bốc lên từ căn chòi ven bờ, mùi cá khô, mùi khói củi, mùi phù sa hòa quyện thành một thứ hương rất riêng mà chỉ những người sống gần sông mới quen thuộc.
Trong quán cà phê nhỏ ở góc phố, nơi có bức tường loang lổ màu thời gian và chiếc radio cũ vẫn phát bản nhạc xưa, có một cô gái ngồi bên cửa sổ. Cô lặng lẽ đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nơi những người qua đường vội vã, nơi gió thổi tung mái tóc. Không ai biết cô đang nghĩ gì, có lẽ là về một người nào đó, hoặc chỉ đơn giản là về những ngày đã qua.
Bên kia đường, một ông họa sĩ già đang bày những bức tranh phong cảnh. Ông nói, vẽ là cách để giữ lại khoảnh khắc, bởi mọi thứ đều trôi đi rất nhanh. Hôm qua trời còn mưa, hôm nay nắng đã chan hòa. Có người ghé mua tranh, có người chỉ đứng ngắm, nhưng với ông, điều quý nhất là ánh nhìn dừng lại, dù chỉ một thoáng.
Buổi trưa, nắng lên cao, hơi nóng từ mặt đường hắt lên làm không khí trở nên nhòe nhoẹt. Tiếng ve sầu râm ran đâu đó, như tiếng đồng hồ báo hiệu mùa hạ còn sót lại. Trong khu chợ nhỏ, người ta vẫn tấp nập, tiếng cười nói, tiếng mặc cả hòa lẫn vào nhau thành bản nhạc ồn ào nhưng thân thuộc. Những bó rau tươi, rổ cá bạc, quả cà chín mọng — tất cả đều nhuốm màu của đời sống bình dị mà ấm áp.
Chiều đến, gió từ sông thổi lên mát rượi. Trẻ con chơi đùa trước sân, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp xóm. Bà cụ hàng xóm ngồi đan giỏ tre, mắt vẫn tinh tường dù đã yếu. Bà kể rằng ngày xưa, khi còn trẻ, bà từng đi qua nửa đất nước, rồi cuối cùng lại trở về nơi con sông này, vì ở đây, dù nghèo, nhưng lòng người thì giàu tình nghĩa.
Đêm xuống, thành phố khoác lên mình tấm áo khác — ồn ào hơn, sáng rực hơn nhưng cũng cô đơn hơn. Những quán ăn mở cửa muộn, những người lái xe ôm đứng chờ khách, ánh đèn xe quét ngang qua mặt đường ướt sương. Ở góc phố cũ, quán cà phê vẫn sáng đèn, cô gái buổi sáng giờ đã rời đi, chỉ còn lại cuốn sách để quên và cốc nước đã nguội lạnh. Ông chủ quán nhặt lên, mỉm cười, rồi đặt nó lên kệ, nơi những thứ đã qua nhưng chưa hẳn đã mất.
Ở một nơi khác, trong căn phòng nhỏ của khu tập thể, người đàn ông trung niên vẫn ngồi trước chiếc bàn gỗ, viết những dòng nhật ký mà chẳng ai đọc. Ông viết về một giấc mơ, về ước muốn nhỏ nhoi là một lần được đi xa, không phải để trốn chạy, mà để tìm lại phần thanh xuân đã bỏ quên giữa bộn bề cơm áo. Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường hắt lên tấm rèm, tạo nên bóng đổ như nhịp thở của đêm.
Trong khi đó, ở tầng trên, một cặp vợ chồng trẻ đang ru con ngủ. Đứa bé cựa mình, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay mẹ. Người cha nhìn con, ánh mắt lấp lánh niềm vui xen lẫn lo âu. Họ chưa có nhiều tiền, nhưng có niềm tin, có tình yêu, và có cả những giấc mơ giản dị về một mái nhà ấm cúng, về tương lai đủ đầy.
Xa xa, tiếng còi tàu vang lên, chậm rãi mà dứt khoát. Đoàn tàu khuya đi qua, mang theo những người xa quê, những hành khách trăn trở giữa đi và ở. Có người tựa đầu bên cửa sổ, nhìn cảnh vật lùi lại phía sau, lòng dâng lên nỗi nhớ nhà, nỗi thương người thân còn chờ đợi. Có người lại hướng về phía trước, nơi thành phố mới đang đợi, nơi những khởi đầu có thể sẽ khó khăn nhưng đầy hy vọng.
Thế giới vẫn vận hành như vậy — giữa cũ và mới, giữa giữ lại và buông đi. Mỗi con người, dù nhỏ bé đến đâu, đều mang trong mình một câu chuyện. Có câu chuyện ồn ào, có câu chuyện lặng thầm, có chuyện kết thúc, có chuyện chưa kịp bắt đầu. Nhưng tất cả đều góp phần làm nên bức tranh khổng lồ của cuộc sống, nơi không ai là nhân vật phụ nếu họ sống hết lòng cho khoảnh khắc của mình.
Khi bình minh lại đến, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua những ô cửa, đánh thức thành phố. Tiếng xe cộ, tiếng người gọi nhau, tiếng bước chân trên con hẻm nhỏ — mọi thứ bắt đầu lại, như một vòng quay không bao giờ ngừng. Con sông lại chảy, quán cà phê lại mở cửa, người họa sĩ lại bày tranh, và cô gái có thể sẽ quay lại, hoặc không. Nhưng có lẽ điều đó cũng không quan trọng, vì cuộc sống vốn dĩ luôn đẹp nhất khi nó tiếp diễn, khi từng hơi thở, từng ánh nhìn, từng nụ cười đều trở thành một phần của câu chuyện không tên — câu chuyện của chúng ta.

